Ta Cu Ly Cụ

Ðèn đêm mờ nhạt giữa màn sương
Hàng cây khóc cội rủ ven đường
Người đi nhớ nước âm thầm bước
Ðường vẽ vào tim dáng quê hương

Nhớ thuở tung hoành với kiếm cung
Giang sơn nở mặt chí anh hùng
Chợt gươm gãy cán thân vướn lưởi
Ðứt chí nam nhi phải khốn cùng

Sáu mươi tuổi lẻ vung tay chổi (1)
Quét sạch trần gian nhẳn cuộc đời
Uốn lưởi bẩy lần âm vẫn ngọng
Bàn tay thay miệng nói thành lời

Bởi dốt ta thành cu ly cụ
Lau lớp bụi mù phủ lương tri
Chùi đời cho bóng màu nhân nghĩa
Móp tâm sạch hết những sân sy

Ta dùng hóa chất khử đải bôi
Ðem keo dán lại tình dân Việt
Ðã lở một thời rách tả tơi
Hút sạch tàn dư lòng thù hận

Khóa chặt cái tôi, dủa tự cao
Dùng kèm kiềm hảm lòng ganh tỵ
Ðốt gas nung nấu chí anh hào
Nối tiếp hai chiều mạch điện yêu

Mở sáng lòng nhân nơi đất khách
Mong sao Tâm Việt tỏa hào quang.

(1) Những việc làm của một Janitor
Tacoma, WA. 2/08

Mynh Hứa

 

Khóc Cha Bỏ Mình Nơi Rừng Sâu

Lịnh truyền xuống cha phải đi cải tạo
Hành trang theo là những nỗi xót xa
Cùng nhớ thương lo lắng ngập lòng cha
Hồn chới với lệ sầu cha tuôn mãi.

Cha bước đi rồi lại quay nhìn lại
Vẫy tay chào từ biệt ngẩn ngơ thương
Hai bên đường hoa rũ cỏ sầu vương
Như buồn tiễn người hùng nay thua trận.

Nhìn bóng cha mờ dần con khóc hận
Biết ngày nào cha trở lại chốn đây
Mẹ xác xơ hồn phủ ngập sầu đầy
Ôi đoạn trường sao chua cay mặn đắng.

Nhớ ngày nào cha giúp con sốt sắng
Ngồi hàng giờ giải bài toán khó khăn
Cùng phiên dịch cuốn truyện môn anh văn
Ôi tình cha bao la sao kể xiết.

Ngày được lịnh thăm cha nơi rừng biếc
Núi đồi cao cùng ghềnh đá cheo leo
Lác đác vài căn nhà lá đèo heo
Cây cầu khỉ tả tơi gần gãy đổ.

Cha bước ra mặt vương đầy khắc khổ
Và gầy đi trông tiều tụy thật nhiều
Lao động nhiều nhưng ăn chẳng bao nhiêu
Trông tàn úa như ngọn đèn sắp tắt.

Mẹ thỏ thẻ hứa một lòng son sắt
Phụng dưỡng già dạy trẻ để thay cha
Lo chu toàn dù khó nhọc xót xa
Chờ cha về vầy vui duyên tơ thắm.

Rồi đến giờ cha trở vào trại cấm
Mẹ và con trở lại chốn thành đô
Gởi lại đây rừng xa vắng lá khô
Cùng giòng suối thở than buồn sầu vắng.

Lâm bạo bịnh vì nhớ nhà canh cánh
Không thuốc men cha rên xiết từng cơn
Cúi lạy Chúa cha thành khẩn van lơn
Cho cha sống để có ngày đoàn tụ.

Nợ trần gian cha đã tròn đầy đủ
Bỏ lại đây đời nghiệt ngã đớn đau
Về nước Chúa cha tiến thẳng bước mau
Trong lòng vẫn hướng về con và vợ.

Ôi cha hỡi nỡ nào cha không ngỡ
Ðàn con cha côi cút khóc phận buồn
Mẹ đắng cay từng ngày tháng phủ sương
Sầu lẻ bóng mẹ tủi hờn gối chiếc.

Xác cha đã chôn ở nơi rừng biếc
Lẻ loi nằm tận dưới nấm mộ sâu
Lưng chừng đồi đến nay cũng đã lâu
Không hương khói vì chúng con nào biết.

Chúa nhân lành ban ơn không kể xiết
Giúp chúng con đã tìm được cha hiền
Ba mươi năm dù xa cách triền miên
Ngày đoàn tụ gia đình rồi cũng đến .

Trước vong linh cha chúng con thương mến
Dâng lên cha lời kinh thánh nguyện cầu
Ðể tỏ bày những ơn nghĩa khắc sâu
Cha vĩ đại chúng con may mắn có .

Uyên Phương Minh Nguyệt

 

Mạt Lộ

Ngẩng mặt nhìn trời cười ba tiếng
Dậm chân xuống đất khóc ba hồi
Hào kiệt đó ngày xưa đông như kiến
Sao bây giờ chẳng thấy một tăm hơi!

Bước quân hành một thời rung chuyển núi
Cờ tung bay rợp cả bóng sơn hà
Ai mài kiếm dưới trăng vàng bên suối
Luyện gươm thần thề diệt hết yêu ma

Gió bỗng nổi và đại kỳ bỗng gãy
Biển ầm ầm trời đất dậy phong ba
Người tan tác như nước tràn đê vỡ
Ta một mình ngơ ngác giữa can qua

Bỗng ngậm ngùi xưa Sở Bá Vương
Tài cái thế chuyển rừng lấp đá
Thời chẳng có ngựa ô truy vó rã
Ðành cắt đầu thả dòng nước Ô giang

Bỗng thấy thương ai anh hùng mạt lộ
Chết chôn chân như Từ Hải hận Kiều
Mắt trợn trừng nhìn Hồ Tôn Hiến ngôi cao
Giương tai vịt nghe tiếng đàn tri kỷ

Cũng thấy thương cho Tử Kỳ bí tỉ
Ðập vỡ đàn đời chẳng có Bá Nha
Cao Tiệm Ly sông Dịch nhớ Kinh Kha
Thả tiếng trúc khóc thương người Kinh Bắc

Quỳ gối nguyện cầu thiên đường đánh mất
Ðưa đôi tay chới với níu mây trời
Gọi thất thanh khản cổ mòn hơi
Thấy hào kiệt như lá vàng lả tả !

 

Trần Hoan Trinh