Đi Tìm Bình Yên Trong Cái Chết



Có một loài chim chỉ hót một lần duy nhất trong đời
Nhưng tiếng hót của nó rất ngọt ngào
Tiếng hót ấy hay hơn bất kì âm thanh nào khác trên thế gian



Lần ấy,
Nó rời tổ để bay đi tìm bụi mận gai...
bay mãi...đến khi nào tìm được mới thôi



Và giữa đám cành gai góc ấy,
nó cất lên bài ca của đời mình


Rồi lao thẳng về chiếc gai dài nhất, nhọn nhất
Chiếc gai sắc xuyên thủng qua ngực nó





Trong cơn hấp hối,
tiếng ca nó vút lên cao


...thánh thót...
vượt lên trên cả nỗi đau vô tận
...rồi lịm dần trong sự lắng đọng của đất trời...
"





Vì tiếng hót ấy quá đỗi thiêng liêng !
Vì sự tuyệt vời đã được đánh đổi bằng cả tính mạng !




"Loài chim ấy không hề hay biết
sức mạnh nào
hay nguyên nhân nào
đã buộc nó lao thẳng vào bụi mận gai


Nó cũng không hề ý thức được
cái chết đang chực chờ
khi cất lên tiếng hát hân hoan
trong lúc mang chiếc gai nhọn trong lồng ngực



Nó chỉ biết hót...
hót cho đến khi nào lịm đi mới thôi



Vì đó là một quy luật bất biến của thiên nhiên! "




-o0o-



Hình ảnh con chim hót trong bụi mận gai khiến tôi suy nghĩ...
Và có một niềm tin rằng...
như loài chim ấy, như tiếng hót ấy,
trong suốt cuộc đời,


con người ta chỉ yêu hết mình một lần duy nhất,
và hiến dâng tất cả cho một tình yêu duy nhất...


Để được cất tiếng hót,
một cách vô thức,
loài chim ấy đã phải trả giá bằng nỗi đau,
bằng cái chết !


Nhưng Khi bước vào tình yêu, chúng ta biết, chúng ta hiểu...



"Chúng ta biết tình yêu không phải chỉ là vị ngọt, nó có cả vị mặn của nước mắt, vị cay của ghen tuông, vị chua của hiểu nhầm, vị chát của "cái tôi", và vị đắng của chia ly mà rất nhiều khi, cái vị ngọt ngào của hạnh phúc trong cả cuộc yêu người ta chỉ nếm được một lần. Nhưng cái gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có nếu chúng ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại. Bởi thế nên ta vẫn cứ lao ngực vào bụi mận gai như loài chim bé nhỏ kia, tuy sẽ vắt kiệt sức mình và biết rằng có thể vô cùng đau đớn, để được nếm giọt mật ngọt tình yêu - một quà tặng vĩ đại của cuộc sống, hay đơn giản là chỉ để biết rằng mình đã từng yêu. Đó chính là bài ca đẹp nhất của cuộc đời con người"



-o0o-


Như cô bé Meggie và cha xứ Ralph
Họ đã dũng cảm đặt tình yêu lên trên hết
Họ đã dám vượt qua những rang giới, những rào cản vô hình
Để một lần nếm thử vị ngọt của tình yêu


Để biết được cái cảm giác "mỗi buổi sáng thức dậy cạnh một người phụ nữ, thật ấm áp và đầy phước lành"

Nhưng cũng thật đáng tiếc khi họ đã không dám lao vào tận cùng của chiếc gai
để suốt đời đau khổ trong cái lồng tự tạo của mình vì đã không đủ dũng cảm bước xa hơn nữa.



-o0o-




"Hạnh phúc to lớn sẽ có được trong nỗi đớn đau tột cùng"

"Trong cái chết người ta sẽ tìm thấy sự bình yên mà khi sống ta đã tìm kiếm trong vô vọng"

"Hãy lao đi- lao vào bụi mận gai chảy máu . Điên cuồng mà thanh thản! "




[Colleen McCullough]

 

Đừng Đợi