Mùa Xuân Năm Ấy


Phiếm Luận

Muốn cho “Tết” còn mãi trong tôi và con cháu tôi, chúng tôi năm nào cũng tưng bừng đón Tết. Gia đình tôi chuẩn bị từ ngày 20 tháng Chạp. Trưóc nhất tôi phải mua hai chậu cúc vàng, mua gạo nếp, thịt, đậu xanh, lá chuối để gói bánh chưng. Vợ tôi thì chuẩn bị mâm ngũ qủa, dưa hấu, bao lì xì, thịt nấu đông v. v.. Mấy đứa nhỏ thì kết bông mai (Thật ra tụi nhỏ chưa hề thấy bông Mai, nhưng nghe tôi diễn tả và làm mẫu bông cho chúng coi, chúng thấy đẹp nên học kết bông trang trí cho ngày Tết).

Nhà cửa được lau chùi sạch sẽ, nhất là màn sáo được tháo xuống đem ra tiệm giặt ủi. Cũng nhân tiện kêu thợ tới xịt trừ dán muỗi, mối, mọt luôn.

Đặc biệt nhất là vợ tôi theo dõi sát các mục quảng cáo, căn me mấy ngày cuối năm, shopping mở cửa “sale” để mua cho mỗi người một bộ đồ mới.

Năm nay tình hình đón Tết có vẻ khác mọi năm, ngoài những vật dụng và thức ăn, thức uống, vợ tôi mang về một cái tent to tổ chảng. Hỏi ra vợ tôi trả lời: “Anh thật gìa rồi nên hay quên, năm nay Tết nhằm ngày sinh nhật thứ 10 của hai cô Út con mình và hai cậu cháu đích tôn, nên em muốn làm tiệc đãi mấy người quen và bạn bè tụi nó, vì vậy em phải mua cái tấm tent này về căng ra phiá sau, mới đủ chỗ ngồi..

Thật sự tôi quên mất. Ngày mùng 1 Tết là ngày sinh nhật của các con và các cháu tôi. Cái ngày trọng đại ghi dấu trong tôi những chuyện cười ra nước mắt 10 năm về trước. Cái ngày mỗi lần nghĩ tới tôi không thể nín cười.. Tôi dắt vợ, dắt con vượt biên. Trong lúc taxi mang người ra “cá lớn” tôi bị lạc mất vợ. Kết qủa hai bố con tôi tới bến bờ tự do, còn bà vợ tôi trở về với gia đình, sau khi đếm 3 tháng lịch trong nhà giam Rạch Sỏi.

Bố con tôi được Úc nhân định cư. Xứ Úc đón nhận bố con tôi một cách thân tình. Sau mấy tháng học Anh Văn, tôi kiếm được việc làm, con gái tôi cũng xin được việc làm bán thời trong tiệm thuốc tây. Bố con tôi lo thủ tục làm bảo lãnh “mẹ nó”. Khi cô con gái tôi vừa tròn 20 thì cô ta lấy chồng. Chúng tôi vẫn sống với nhau trong căn nhà 3 phòng ngủ. Cũng cuối năm đó thì “mẹ nó” qua đoàn tụ..

Cái trớ trêu là khi vợ tôi báo tin có thai, thì cô con gái tôi cũng báo tin có bầu. Thật là:

Mẹ ơi con đã có bầu,

Con ơi mẹ cũng đang rầu như con


Từ lúc ấy bụng vợ tôi lớn dần, thì bụng con gái tôi cũng tăng kích thước. Hai mẹ con họ ra vô trước mặt tôi và thằng rể, làm tôi thấy nhột. Nhiều lúc ngồi bên nhau, tay tôi phản ứng lấy ngón tay khều thằng rể. Thằng rể biết ý thông truyền sự cảm nhận bằng cách bóp đùi tôi, cả hai chúng tôi nhìn nhau mỉn cười ý nhị.

Từ lúc hai người đàn bà trong nhà tôi đều có bầu, không khí gia đình tôi hình như thay đổi. Thay đổi đầu tiên là tôi phải sửa lại cái cửa đi vào phòng bếp và phòng ăn. Lý do căn nhà chúng tôi mua là căn nhà xưa, nhiều năm tuổi. Cái bếp nhỏ và lối vô chật hẹp. Mỗi lần mẹ con nó ra vô gặp nhau tại cửa là xảy ra cái cảnh “ùn tắc giao thông”, mẹ nhường con, con nhường mẹ. Nhìn hai mẹ con ra vô cà dựt mà thấy tội nghiệp. Tôi sửa cửa lớn ra 8 tấc 2 cho đúng tiêu chuẩn phong thủy. Ngày tháng qua dần bụng hai mẹ con lớn ra, cửa 0.82m hình như không đủ rộng.

Hôm đi siêu âm, bác sĩ cho biết nhà tôi có bầu sinh đôi. Tin sét đánh làm tôi lặng người. Vừa về đến nhà gặp thằng rể ngồi trong phòng khách, mặt méo xệch, tôi hỏi có chuyên gì mà rầu vậy? Nó trả lời: “Vợ con có bầu sinh đôi!”. Tôi hoảng hồn: “Nó có bầu sanh đôi”. Nói rồi tôi nằm vật xuống bên cạnh nó. Tôi bị bịnh suyễn. Những lúc như vậy, thì bịnh suyễn phản ứng cấp kỳ. Tôi thở không nổi, tay chỉ về phía tủ thuốc, miệng lắp bắp: “Ventolin..” thằng rể hiểu ý chạy lấy hũ Ventolin cho tôi. Nó giúp tôi xịt vào cổ họng, vuốt lưng tôi như thể làm cho cái nghẹn đi xuống. Tôi thở trở lại bình thường, nhìn thằng con rể, miệng thì thào: “Má con cũng có bầu sinh đôi.”.

Khi biết cả hai mẹ con đều có bầu sinh đôi tôi nói với con rể: “Có lẽ bố con mình phải sửa cái cửa lại cho lớn hơn con à.” Rể tôi đồng ý, thế là hai chúng tôi lại hì hục nới cửa, kỳ này tôi làm cửa 1.820m, phía trên cong tròn cho đẹp. Nhìn cái cửa mới, rễ tôi phát biểu: “Giờ mà có bầu triple cũng không sao!” tôi hoảng sợ: “Thôi con à, hai đứa đã muốn chết rồi, mà con còn nói ba!”

Nhà đã nhỏ, những chuẩn bị cho con cháu tôi, cái gì cũng tăng lên cấp số 4. Giường em bé hai cái loại double, xe đẩy em bé loại twin, sữa chai 8 chai. Tã em bé một garage đầy nhóc. Ấm nước, bình thuỷ, quần áo, chăn mền cái gì cũng mua với số lượng khổng lồ.

Ngắm nghía núi đồ chất chứa trong nhà, tôi nhìn lên ảnh Chúa: “Lạy Chúa, con chỉ cầu xin Chúa cho con hôm nay dùng đủ thôi, sao Chúa cho con nhiều qúa vậy, làm sao con chăm sóc nổi”.

Bụng vợ tôi càng ngày càng to, dáng đi vợ tôi càng ngày càng bệ vệ, nàng đi sao vất vả quá. Nhìn vợ tôi tội quá. Tôi cầu xin, nếu có thể “Xin Chúa cho con mang đỡ một đứa”. Vợ tôi bị sửa tướng, con gái tôi cũng thay đổi kiểu đi. Hai mẹ con đi tới đi lui trông giống như phim trình diễn thời trang quay chậm, cả hai không thướt tha, liễu yếu đào tơ nữa, mà chậm chạm hùng hồn, hiên ngang khí phách. Mỗi lần hai mẹ con gặp nhau, y như những đứa con trong bụng gặp nhau trước, chỉ thiếu điều chúng chưa thể đưa tay ra bắt tay nhau. Nhưng gương họ mặt thì hồng hào láng cóng. Mấy cái mụn trứng cá vẫn nổi lên khuân mặt khả ái của vợ tôi vào cuối tháng, giờ đây biến mất, nhường chỗ cho làn da tươi trẻ, vô cùng đáng yêu..

Buổi sáng tôi có lệ ngồi uống cà phê ở hiên phía sau nhà. Vừa đặt ly cà phê xuống bàn thì con Mino (tên con chó) chạy đến rúc đầu vào chân tôi. Tôi cúi xuống ôm con chó lên, nó dẫy nảy không chịu, khác như mọi khi. Tôi thả nó xuống và quan sát. Tôi phát hiện ra một chuyện rất quan trọng: “Con Mino cũng có bầu”. Chuyện con chó có bầu không làm tôi sửng sốt, có lẽ danh từ “có bầu” thành quen thuộc với tôi chăng. Tôi chỉ vuốt ve con chó và nói “Mino ngoan nhé”. Hình như hiểu chuyện, nên nó liếm chân tôi rồi chạy vào góc hè nằm nghỉ. Tôi đem chuyện Mino có bầu nói cho vợ nghe, vợ tôi mỉm cười nói: “Vậy là nhà ta có đại lợi, đại phúc năm nay rồi”. Còn tôi lại thêm một bận rộn mới: “lo ổ cho chó đẻ”

Bác sĩ cho chúng tôi biết, vợ tôi có thai hai đứa là con gái, còn con gái tôi ngược lại, có bầu hai đứa là con trai. Nghe tin chúng tôi mừng lắm, vì nghe nói, nếu hai đứa một trai một gái thì khó nuôi, đứa con gái sinh ra lớn lên có tính tình giống như con trai còn đứa trai thì yếu đuối như con gái.. Có nhiều khi người ta phải cách ly hai đứa, mới hy vọng chúng sống sót. Có nhiều hủ tục kỳ cục, sau khi được sinh ra, người ta làm đám cưới cho chúng vì cho rằng chúng là một cặp vợ chồng đầu thai trở lại..

Chúng tôi chuẩn bị tất cả cho ngày họ “nở nhụy khai hoa”. Tối 30 chưa kịp đón giao thừa thì vợ tôi đau bụng, tôi sẵn sàng mọi thứ để đưa nàng đi nhà thương. Nhưng khi nàng vào an toàn trong xe, thì xe đề máy không nổ. Chiếc xe không tuân lệnh tôi, nó cứ rên chứ không khởi động. Vợ tôi đau bụng quá, tôi đành lấy xe của con rể tôi, đưa vợ vô nhà thương. Vợ tôi tới được nhà thương an toàn, chúng tôi làm thủ tục nhập viện, đang lúc ngồi với vợ trong phòng emergency, thì mobile tôi reo, đầu giây kia là thằng rể hốt hoảng gọi: “Ba đưa xe về gấp, vợ con đang đau bụng”. Tôi luống cuống kiếm cô y tá, nhờ chăm sóc vợ tôi. Còn tôi chạy ra Car Park. Khi ra đến Car Park tôi không thấy xe đâu. tôi tìm khắp nơi. Chiếc xe đã chắp cánh bay xa. Chiếc xe đã bị ai lấy đi. Điện thoại lại reo, thằng rể hối thúc. Tôi luống cuống nói lớn: “Hồi nãy ba đậu xe ở Car Park nhưng giờ không thấy xe nữa, coi chừng xe mình bị ăn cắp rồi”, nếu vợ con đau bụng quá, thì kêu xe Ambulance ngay đi, ba phải đi tìm xe..

20 phút trôi qua, rể tôi gọi tới báo tin, nó đã đưa vợ nó vào binh viện rồi và hỏi tôi thấy xe chưa? Tôi cho nó biết chưa thấy xe. Rể tôi đề nghị gọi báo Police ngay, để đề phòng kẻ xấu lấy xe làm bậy.

Tôi trở vào với vợ và nói cho vợ tôi chuyện mất xe và chuyện cô con gái đã được mang tới nhà thương sinh. Vợ tôi nghe vậy mới hỏi: “Anh có nhớ Parking ở tầng lầu thứ mấy không? Đúng rồi tôi nhớ rõ “tầng mầu tím”. Tôi đứng bật dậy và chạy ra lên tầng mầu tím. Chiếc xe mầu trắng vẫn nằm im tại chỗ. Tôi đậu xe tầng mầu tím, mà lại đi tìm xe ở tầng mầu hồng, làm sao mà tìm được. Tôi vội vàng lấy xe chạy qua thăm con gái. Chiếc xe đang bon bon ngon trớn thì bị cảnh sát chận lại. Cảnh sát trước tiên thử rượu. Không thấy tôi có dấu hiệu uống rượu. Tôi thấy mấy tên cảnh sát thì thầm nói với nhau, sau đó trở lại hỏi tôi bằng lái xe và giấy tờ chủ quyền. Tôi đưa bằng lái, nhưng không có giấy tờ chủ quyền, vì đấy là xe của con rể tôi. Tôi cố giải thìch, nhưng cảnh sát không tin. Tôi móc điện thoại Mobilephone để liên lạc với con rể. Cái điện thoại chết tiệt lại hết pin, nó tit tít vài cái rồi im luôn. Cuối cùng tôi phải theo cảnh sát về đồn. Tại đây cảnh sát cho biết: “Tôi chạy chiếc xe, bị báo là xe bị mất cắp”. Đúng rồi khi nghe tin tôi làm mất xe, con rể tôi nó đã báo cảnh sát để đề phòng kẻ gian. Hiện tại tôi lái chiếc xe bị chủ nhân báo mất. Tôi cố gắng giải thich với cảnh sát nhưng họ vẫn im lặng.

Tôi mượn điện thoại để liên lạc với con rể, nhưng không được. Nhà tôi thì không có ai. Sốt ruột quá tôi phải gọi điện thoại cho người bạn. Người bạn nửa đêm chạy kiếm luật sư, cùng đến đồn cảnh sát bảo lãnh tôi ra về trước.

Chúng tôi quay ngược về nhà thương nơi vợ tôi đang lưu trú. Tới phòng vợ tôi ở, thấy yên lặng. Tôi chạy đi kiếm y tá, cô y tá nói đã đưa vợ tôi tới phòng sinh. Tôi hối hả theo cô y tá tới phòng sinh. Vợ tôi đã sinh xong, tât cả mẹ tròn con vuông. Tôi chạy vào phòng ôm chặt lấy vợ. Tôi hỏi các con đâu. Vợ tôi nói: Họ đem tuị nó đi tằm rửa. Tôi ngồi bên vợ chờ đợi.

Khỏang nửa giờ sau, hai cô y tá mang đến hai cái bọc trắng nhỏ đặt bên cạnh vợ tôi. Tôi và vợ tôi vội vàng mở ra. Vợ tôi la lên: “OH! NO!” rồi nàng ngất xỉu, còn tôi đứng chết trân nhìn hai đứa con không cùng màu da. Hai đứa nhỏ mặt mày nhăn nheo đen xì đang gào khóc. Tôi kéo cô y tá đến nói: “Are they my kids?”. Cô y tá trả lời tỉnh bơ: “Yes, they are!”. Tôi rớt người xuống cái ghế, cái ghế gỗ bị tôi tấn xuống qua mạnh gẫy ra hai mảnh, miếng dăm gỗ đâm vào mông, làm tôi đau nhói, ôm đít la lên: Á.

Vợ tôi chưa tỉnh lại, tôi đang ôm cái mông đau, thì thêm hai cô y tá khác tay ôm hai gói bước vào.. “No No, That’s wrong!” họ đặt hai gói xuống, mở khăn che cho tôi thấy hai đưá bé “da vàng”, miệng sorry liên tục và bồng hai đứa bé da đen lên, đi ra khỏi phòng.

Tôi hiểu ra là chuyện lộn em bé, nên tự nhiên mông hết đau. Hai đứa bé nhìn tôi nhăn mặt khóc oe! oe. Nghe tiếng khóc vợ tôi tỉnh lại, hoàn hồn như vừa trải qua cơn động đất dữ dội, cường độ 10 scale. Tôi nhìn vợ tôi, nhìn hai cô con gáí, tôi mỉn cười hạnh phúc.

Tôi chợt nhớ tới con gái lớn, tôi vội hỏi vợ tôi, rồi mượn điện thoại để liên lạc, được biết cô con gái lớn của tôi sanh hai đưá trai cũng rất kháu khỉnh.. đều mạnh khỏe. Nhà thương cho xuất viện, chúng tôi đón taxi về nhà vào đúng ngày mùng Một Tết.

Về tới nhà, người đón chúng tôi trở về là con rể. Vợ chồng nó về trước chúng tôi khoảng nửa tiếng. Tôi dìu vợ tôi và bồng bế hai đứa con vào trong nhà. Tiếng chó con ăng ẳng sau nhà. Tôi đặt hai cô con gái bé tí lên giường, rồi vội chạy ra sau nhà. Con Mino thấy tôi gừ gừ như gọi. Tôi tiến lại thấy Mino đang nằm giữa bầy con lúc nhúc, tôi đếm thấy vừa chẵn 4 con chó nhỏ, lạ một điều mỗi con một màu rất đẹp..

Đúng thật vậy, đầu năm ấy, Chuá ban cho tôi nhiều quá!..

Tuấn Linh

Mùa Xuân 2008
Jos. Vĩnh SA