Áo mây của mẹ
Hàn Lệ Nhân

“… Ham chi chiếc áo của người, Người cho, chưa mặc người đòi trả ơn …”

Gông nô lệ, một ngàn năm ủ nhụy,
Ách Thực-dân, tròn thế kỷ khai hoa,
Ba mươi năm ăn bom Mỹ, bom Nga;
Vừa khôn lớn: Đứa làm giải phóng,
Đứa nhục nhằn ra khơi tìm đất sống!
Mẹ Việt Nam ơi!
Cách mạng làm khô đất nước rồi…
Bầy con Mẹ ngày nay đều hỏng cả!

Trái tim tơi tả
Mặt mày mang nạ
Xiêm y chắp vá
Máu như nước lã.
Mẹ Việt Nam ơi!
Lời Mẹ ầu ơ điệu ru hời
(Ngày con nằm trong nôi)
“Ham chi chiếc áo của người,
Người cho, chưa mặc người đòi trả ơn.
Mưa nắng gió có nguồn cơn,
Của đâu có của cho không lạ thường!
Mấy đời bánh đúc có xương,
Mấy đời Đế-quốc xót thương dân mình”
Mẹ Việt Nam ơi! Hỡi Mẹ hiền!
Thấm thía lời ru con Mẹ đã:
Trái tim tơi tả
Mặt mày mang nạ
Xiêm y chắp vá
Máu như nước lã.
Đau xót Mẹ ơi, hối hận cũng rồi!
Vì ham áo đẹp của người,
Bỏ quên chiếc áo suốt đời Mẹ may.
Áo người, người dệt bằng mây,
Mây bay bay mãi, con bay theo hoài.
Bay theo mấy chục năm dài,
Áo xưa rách nát, áo người còn bay!

Hàn Lệ Nhân